[Truyện Phật Giáo] Bát cháo của người nghèo
Ngày xưa, khi Đức Phật còn du hành khắp nơi để Hoằng Pháp, có một bà lão nghèo khổ, thân thể gầy yếu, chỉ sống nhờ vào việc nhặt củi bán lấy vài đồng lẻ qua ngày. Một hôm, nghe tin Đức Phật và chư Tăng sắp vào làng khất thực, bà cảm thấy trong lòng dâng lên niềm kính ngưỡng sâu sắc.
Bà nghĩ:
“Cả đời ta chưa từng làm việc lành nào. Nay có phước được gặp bậc Giác Ngộ, dù nghèo đến mấy, ta cũng phải dâng chút gì thành tâm.”
Thế là bà dành dụm cả ngày, gom từng hạt gạo, nhóm lửa nấu một bát cháo loãng. Khi Đức Phật đi qua, bà cúi đầu dâng bát cháo ấy bằng tất cả tấm lòng trong sạch.
Các vị quan chức giàu sang xung quanh nhìn thấy, có người cười khẩy:
“Một bát cháo loãng, có đáng gì đâu!”
Nhưng Đức Phật mỉm cười, đón lấy bát cháo, rồi nói với đại chúng:
“Trong bát cháo này chứa đựng tất cả phước báu của trời người, bởi nó được dâng bằng tâm thành thuần khiết. Người dâng không nghĩ đến lợi, không mong báo đáp, chỉ muốn gieo hạt lành. Đó là công đức vô lượng.”

Ý nghĩa Phật pháp
Câu chuyện nhỏ nhưng mang bài học lớn:
- Phước không nằm ở của cải, mà ở tấm lòng và tâm ý khi làm việc thiện.
- Mọi chúng sinh đều bình đẳng trong khả năng gieo nhân lành, dù giàu hay nghèo.
- Hạt giống thiện gieo từ tâm trong sáng sẽ trổ quả an vui, dù chỉ là hành động nhỏ.