[Truyện Phật Giáo] Chiếc áo của Đức Phật

Một buổi sáng sớm, Đức Phật cùng các đệ tử đi khất thực trong làng nhỏ ven sông. Dân chúng lần lượt mang cơm, trái cây, hoa và hương ra cúng dường. Giữa dòng người ấy, có một người đàn ông nghèo khổ, quần áo rách rưới, tay ôm một chiếc áo cũ đã sờn vai.

Ông cúi đầu, run rẩy nói:
“Bạch Thế Tôn, con không có của cải, chỉ có chiếc áo này là vật duy nhất còn lại. Con xin dâng lên Ngài, mong được gieo chút phước lành.”

Phật nhìn ông với ánh mắt hiền từ, đón lấy chiếc áo và chậm rãi gật đầu:
“Lòng thành của con quý hơn mọi vật báu.”

Hôm sau, các đệ tử thấy Đức Phật dùng chính chiếc áo cũ ấy để vá lại áo của mình. Họ thưa:
“Bạch Thế Tôn, sao Ngài không nhận áo mới, mà lại mặc áo rách?”

Phật mỉm cười:
“Chiếc áo này tuy rách, nhưng được trao bằng tâm chân thành. Khi ta khoác nó, ta cảm nhận được tình thương, niềm tin và lòng biết ơn. Đó là y phục đẹp nhất.”

truyện phật giáo chiếc áo đức phật

Các đệ tử lặng im. Từ hôm ấy, họ hiểu rằng:
Giá trị của một món quà không nằm ở hình thức hay giá trị vật chất, mà ở tấm lòng của người cho.

Bài viết liên quan